XUÂN TÂN MÃO NHỚ TẾT MẬU THÂN VÀ ĐAO-PHỦ-THỦ HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG!

ĐAO-PHỦ-THỦ HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG

Thoắt mà đã 47 năm, kể từ ngày văn hào Nhất Linh, người đã dùng thuốc độc hủy mình “để cảnh cáo những người chà đạp lên mọi thứ tự do”. Đất nước đã thực sự lọt vào tay Cộng Sản 12 năm sau di chúc lịch sử của văn hào Nhất Linh được công bố.

Nhà văn Nhật Tiến, giải thưởng văn chương toàn quốc với truyện dài “Thềm Hoang”, cách đây hơn 30 năm, đã đại diện một nhóm nhà văn độc lập, đọc trước linh cữu Nhất Linh khi hạ huyệt những lời vĩnh biệt:

“Kính thưa anh hồn văn hào Nhất Linh,

Thật vô cùng đau đớn và xót xa cho chúng tôi khi chúng tôi nhận được tin văn hào đã quyết tâm từ bỏ hoàn cảnh sống nhỏ nhen và tăm tối này để đi về chốn thanh cao.

Đại diện cho một nhóm nhà văn độc lập, không phụ thuộc một màu sắc chính trị, không gia nhập một đảng phái, hôm nay trước anh hồn của văn hào, chúng tôi xin được bày tỏ lòng tiếc xót của chúng tôi.

Trọn một đời gian khổ, không ngại khó khăn, không màng danh vọng, văn hào đã tận tụy hy sinh, từ bỏ mọi quyền lợi riêng để tranh đấu cho lý tưởng tự do, cho cuộc sống hạnh phúc của dân tộc.

Văn hào đã hoàn thành sứ mạng của người cầm bút.

Văn hào đã nêu cao sĩ khí bất khuất của truyền thống những nhà văn chân chính.

Cái chết của văn hào sẽ mãi mãi là ngọn đuốc soi sáng con đường tăm tối của chúng tôi đang đi, là niềm khích lệ lớn lao cho những khó nhọc mà chúng tôi sẽ gặp gỡ, là một tấm gương sáng láng mà mãi mãi những kẻ cầm bút đi sau như chúng tôi phải soi vào để suy gẫm.

Chúng tôi xin nguyện trước anh hồn của văn hào là chúng tôi sẽ nhất quyết theo đuổi con đường cao đẹp mà văn hào đã vạch ra.

Đó là sự hoàn thành sứ mạng cao quý của các nhà văn.

Đó là sự chống đối mãi mãi bạo quyền và bạo lực.

Đó là sự đòi hỏi đến kỳ cùng quyền tự do được sống làm người của toàn thể dân tộc, như ý muốn của văn hào trước khi nhắm mắt.

Ôi! Nói làm sao cho xiết nỗi lòng thống thiết của chúng tôi trong những giờ phút đau đớn này.

Chúng tôi chỉ xin cầu nguyện cho anh hồn của văn hào sớm tiêu diêu miền Cực Lạc, cũng như xin văn hào linh thiêng chứng nhận những lời nói chân thành của chúng tôi trong giây phút vĩnh biệt này”.

Tôi tin, cũng như nhiều người khác tin, những lời vĩnh biệt rất văn hoa và đầy xúc động của nhà văn Nhật Tiến khi ông đọc trước linh cữu của văn hào Nhất Linh – con người mang tên hai chữ Nhất Linh trong suốt cuộc đời đã không làm điều gì vô ích, kể cả điều thông thường con người không có quyền làm là sự chết – nói theo cách nói của luật sư Dương Kiền.

Sau năm 1975, nhà văn Nhật Tiến đã ở lại Việt Nam, đã biết thế nào là Cộng Sản, và sau đó đã vượt biển để biết thế nào là cái tâm trạng:

Ta thương ta kiếp thuyền nhân

Một lần vượt biển muôn phần đớn đau!

Có điều tôi không hiểu, tôi cũng nghĩ rằng nhiều người khác không hiểu, về những việc làm của nhà văn Nhật Tiến trong vài ba năm trở lại đây. Ông tuyên bố rùm beng trên báo chí trước khi trở về Việt Nam “để tìm chất liệu sáng tác”. Ông đã mang sách “Trăm hoa vẫn nở trên quê hương” về Việt Nam. Sau đó, trở ra hải ngoại chỉ thấy ông im hơi, lặng tiếng. Có điều gì sai chạy chăng? Nhà văn vẫn theo đuổi những điều đã hứa trước linh cữu của văn hào Nhất Linh là “hoàn thành sứ mạng cao quý của các nhà văn… chống đối mãi mãi bạo quyền và bạo lực” với tư cách một nhà văn độc lập hay giờ đây ông đã “phụ thuộc một màu sắc chính trị”?

*

Hoàng Phủ Ngọc Tường, là người đã cùng Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân là “những người đã làm vỡ mộng bao cô gái Huế sau Tết Mậu Thân” – nói theo cách nói của nhà thơ Cao Mỵ Nhân. 

Trong tạp ghi “Không Chung Một Bầu Trời”, nhà thơ Cao Mỵ Nhân viết về buổi lễ kỷ niệm 20 năm Tết Mậu Thân được tổ chức vào mùa Xuân 1988 tại Nhà Văn Hoá Thanh Niên thành phố Hồ Chí Minh như sau:

“… Hội trường chật cứng những người, ai cũng muốn biết cái gì là quan điểm của bên kia về Tết Mậu Thân Huế. Có lẽ cái đinh của buổi “20 Năm Tết Mậu Thân Huế” hôm đó là Hoàng Phủ Ngọc Tường, hay nói cách khác, Hoàng Phủ Ngọc Tường nói gần như hụt hơi, Phan không lên máy vi âm “cứu bồ” chỉ đứng tại chỗ phía dưới khi ban tổ chức giới thiệu, Nguyễn Đắc Xuân cũng vậy, nay Xuân tóc bạc trắng, dung nhan phờ phạc, mơ hồ, không còn nét đấu tranh kiểu “tâm ca” xa xưa, trước thuở vô bưng.

Vì cả ba người Tường, Phan, Xuân đều hoạt động văn nghệ Cộng Sản với bút pháp Nguyễn Tuân, nhưng Tường vốn làm thơ, nên buổi nói chuyện đã chuyển qua không khí một đêm… thơ, hơn là đặc công du kích, chắc muốn cho vơi bớt hận thù.

Phàm là một người làm thơ, nếu lỡ có tàn ác, gian xảo, tồi tệ, xấu xa… đến đâu, hình như cũng có lúc “thật mình” như thế, mới đúng là thi sĩ chăng? Hoàng Phủ Ngọc Tường làm thơ không nhiều, nhưng riêng về mặt thơ thôi, thì lại có vẻ thi phong, thi cốt:

Thôi em, cảm tạ chờ mong,

Ngày anh đi hái phù dung chưa về.

Đêm qua, hương đã tàn mê,     

Mày ai còn dấu trăng thề như in…

Rõ ràng những chờ mong tuổi trẻ đã tàn phai, lầm lỡ, như sắc hoa phù dung: sáng đỏ, trưa hồng, tối trắng hay là phù dung thì sớm nở, tối tàn. Và khi đã tàn cơn mê, thì nét vẽ chân mày cong lên như dấu trăng thề in rõ rành rành tức là nhướng mắt nhìn sự bất lực của mình:

Bây giờ đã hết trò chơi,

Đã tàn cuộc rượu, để người ra đi.

Đêm qua, không biết làm gì,

Muốn tìm về gã Trương Chi nghe đàn.

Và hai câu kết bài thơ “Đêm qua” tức là qua rồi giấc mơ chẳng đẹp đẽ gì, chỉ toàn là ác mộng:

Đêm qua nhớ lũ đười ươi,

Lang thang rũ một trận cười trong mây.

Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng là một người Việt Nam, một người Huế sinh ra và trưởng thành ở Huế, quá đà mộng dữ, đã phản bội lại Huế hoa niên của Tường, rồi cũng làm thơ, đến khi bắt gặp sự thật phũ phàng, mới thu hình về sống cô đơn với chính mình, gã đã thấy cuộc chơi nguy hiểm, không còn hứng thú, đành đi tìm nghe một tiếng đàn Trương Chi. Ai Việt Nam chẳng biết chàng Trương Chi xấu xí nên thà là mờ mờ nhân ảnh, kính nhi viễn chi, cho “kim cương” biến thành nước mắt:

Thôi em, cảm tạ con người,

Đã thương, đã ghét giữa trời mênh mông.

Đêm qua rơi xuống cội lòng,

Vàng in chiếc lá ngô đồng thiên thu…

Chao ôi, sắc “vàng” trừu tượng đã giấu vào thiên thu ký ức, Hoàng Phủ Ngọc Tường với dư âm, dư ảnh Tết Mậu Thân Huế, sẽ mãi mãi ám ảnh người dân Huế, không sao xóa nổi hận thù, gã sẽ như một thứ Trương Chi cụ thể, mà Huế như hàng vạn công nương, gã có tương tư Huế đến đâu, Huế cũng không thể sống chung bởi con người Hoàng Phủ Ngọc Tuờng đã lỡ phát sinh một khối uất hờn vô lý nhất là khi “đánh Huế”. Nên thôi, suốt đời nhân dân Huế với Hoàng Phủ Ngọc Tường chỉ cùng uống nước sông Hương mà không thể chung bầu trời tâm sự (có thể hiểu là không đội trời chung đấy)”.

Hai mươi năm sau biến cố Tết Mậu Thân, người cầm bút miền Nam, nhà thơ Cao Mỵ Nhân nghĩ về “người đi hái phù dung” (*) Hoàng Phủ Ngọc Tường như thế, không biết có đúng không?

Thời “Tây tiến đoàn binh không mọc tóc”, nhà thơ Quang Dũng chỉ vì:

Mắt trừng gửi mộng qua biên giới

Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm!

mà đã bị nhà cầm quyền Cộng sản “đì” suốt bao nhiêu năm trời. Những người cầm bút chân chính chắc chắn có những xúc động thực lòng khi nghĩ về quê hương, đất nước, con người trước khi viết ra. Nhưng sau đó, có thể vì những suy nghĩ sai lầm, vì tham vọng cá nhân, vì ngộ nhận của dư luận… mà mọi chuyện, sau đó, đã khác đi.

Người cầm bút cũng như bao nhiêu con người khác, họ cũng có quyền sai lầm, vấp ngã. Điều quan trọng là sau khi vấp ngã có còn can đảm đứng lên và bước tới?

Trong thập niên 40, Nhất Linh Nguyễn Tường Tam giã từ con đường văn học, bước vào chính trị. Năm 1948, sau khi Bảo Đại ký kết với Pháp thoả hiệp 5 tháng 6, Nhất Linh quyết định giã từ chính trường. Sau đó ông vào miền Nam hoạt động văn hóa. Ông không tin ở chính trị mà ông tin ở lòng người, ở một cái đạo ông tìm ra trong hương thơm của hoa phong lan. Và ông đã chọn cái chết để giữ mình lương thiện:

Người đi, đi mãi không về

Nhớ người dòng suối Đa Mê gợi buồn!

Năm 1968, Hoàng Phủ Ngọc Tường tham gia đánh Huế trong biến cố Tết Mậu Thân. Hoàng Phủ Ngọc Tường đã chít giải khăn sô cho hàng vạn công nương Huế! Sau đó, Hoàng Phủ Ngọc Tuờng đã tự nhận mình là “người đi hái phù dung”. Phù dung là một loài hoa tam sắc túy: mới trổ màu trắng, rồi hường, gần tàn biến đỏ:

Phù dung sớm nở, tối tàn

Tiếng đồn rực rỡ, hỏi nàng có không?

Khi đưa tay hái đoá phù dung, Hoàng Phủ Ngọc Tường có biết đâu đã sẵn đau thương đợi chờ!

Cách đây 30 năm, nhà văn Nhật Tiến đã đọc bài điếu văn làm xúc động lòng người trước linh cữu văn hào Nhất Linh. Cách đây vài năm, Nhật Tiến bị dư luận “lên án” vì có tác phẩm “hoà giải” hoặc “trung lập”. Nhà văn này đã nói rằng tuy sống ở xã hội tự do nhưng: “Tôi thấy rõ người cầm bút ở đây chưa thực sự có tự do cầm bút”.

Câu tuyên bố của nhà văn Nhật Tiến quả có điều khó hiểu.

Cho đến năm 1987, vào hai ngày 6 và 7 tháng 10, trong một cuộc nói chuyện với hơn 100 văn nghệ sĩ ở trong nước, Nguyễn Văn Linh, Tổng Bí thư đảng Cộng sản Việt Nam lúc bấy giờ, xác nhận 2 điều:

–          Đảng đã đánh giá thấp vai trò, vị trí của văn học, nghệ thuật;

–          Đảng thiếu dân chủ, trói buộc văn nghệ sĩ, nhiều khi độc đoán, sát phạt.

Lời xác nhận như những hồi trống giáo đầu của vở kịch “Cao trào Văn nghệ Phản kháng” từ bấy đến nay với màn vĩ thanh như thế nào chắc nhà văn Nhật Tiến đã rõ.  

Không biết nhà văn Nhật Tiến thích loại hoa nào: hoa phong lan hay hoa phù dung?!

Bài viết này lẽ ra đã được kết luận với câu kết như trên nếu tôi không tình cờ đọc được bài phỏng vấn của báo Thanh Niên của Cộng sản Việt Nam được tạp chí Cuộc Đời số 19, tháng 1-1995, đăng lại. Bài phỏng vấn nhan đề “Nhật Tiến – Quê Hương: Chiếc nôi nuôi dưỡng nguồn cảm hứng sáng tạo”.

Nhà văn Nhật Tiến tuyên bố với phóng viên báo Thanh Niên là “quê hương đã có nhiều thay đổi, nhất là về chính sách kinh tế và ngoại giao”, Nhà văn cho biết là ông và Nhật Tuấn (em ruột của ông) sẽ in chung tập truyện ngắn “Quê Hương – Quê Người”. Sách sẽ do nhà xuất bản Văn Hóa ở trong nước xuất bản.

Trong cuộc phỏng vấn, Nhật Tiến cũng cho biết là “trong 15 năm xa quê, tôi chỉ in được vài ba tập truyện ngắn, một truyện dài và một tập bút ký viết chung với hai ký giả khác”.

Được hỏi: “Lựa chọn quê hương là nơi đầu tiên ra mắt cho tác phẩm, điều đó với ông mang ý nghĩa gì?”

Nhật Tiến đã trả lời như sau: “Đó là sự lựa chọn có ý thức và với tôi mang nhiều ý nghĩa. Trước hết là tôi luôn mong mỏi những sáng tác của mình tới được tay độc giả trong nước, bởi vì dẫu sao quê hương, đồng bào, dân tộc vẫn là cái nôi nuôi dưỡng nguồn cảm hứng sáng tạo cho tất cả văn nghệ sĩ. Sau nữa, việc in chung tác phẩm với một nhà văn trong nước ngay tại quê nhà cũng là một bước cụ thể trong tiến trình hòa hợp trên tinh thần dân tộc để xây dựng một đất nước phồn thịnh mà tôi vẫn hằng suy nghĩ từ gần hơn 10 năm qua”.

Ở hải ngoại, cũng một vấn đế người ta có thể có nhiều cách nhìn nhận, đánh giá khác nhau và đôi khi hơi ồn ào. Trong giai đoạn đầu, khoảng 1991-1992, tôi cùng một số bạn bè văn nghệ hết sức tán thành và hỗ trợ cho bất cứ tờ báo nào thực hiện được chủ trương hòa hợp dân tộc như tôi đã nói trên. “Hợp Lưu” là một trường hợp cụ thể. Riêng tôi, vì báo chí không phải là ngành chuyên môn, lại không có thời gian dành cho lãnh vực văn nghệ nên chỉ hỗ trợ cho “Hợp Lưu” trên phương diện tinh thần là chính. Sau này, cảm thấy tự ngượng, vì thực tế, nhất là những năm 1993-1994, mình chẳng đóng góp được điều gì thiết thực, cụ thể cho tờ báo mà vẫn được để tên trong ban chủ trương nên tôi tự động rút tên. Đây hoàn toàn chỉ là vấn đề tự trọng và sự lương thiện trí thức đối với độc giả mà thôi”.

Tôi tin nhà văn Nhật Tiến đã có “vấn đề tự trọng và sự lương thiện trí thức” khi trả lời câu phỏng vấn của báo Thanh Niên của Cộng Sản Việt Nam: “Hình như tinh thần dân tộc đó đã được ông thể hiện bằng cách hành động và đã nhận lãnh nhiều “búa rìu” dư luận tại hải ngoại. Có phải ông là một trong những người chủ trương tạp chí Hợp Lưu”?

Trong cuộc sống, có người đi bên này sông, có người đi bên kia sông, có người lội xuống giữa dòng mà đi. Ai cũng có quyền thương yêu thù hận trong đời.

“Những người cầm bút, có người coi sự hoạt động chính trị như phản lại sự độc lập  của ngòi bút và khước từ tham gia chính trị với quan điểm rằng công việc của nhà văn giản dị là chỉ có viết mà thôi; có người lại chủ trương tham gia hoạt động cộng đồng như một công dân và tham gia chính trị với ý nghĩa tích cực nhất” – như kịch tác gia Vaclav Havel, đương kim Tổng thống Tiệp Khắc, Chủ tịch Văn Bút Quốc tế, đã phát biểu trong Đại hội Văn Bút vào năm 1995.

Dù chọn lựa thái độ nào thì sáng tác của những người cầm bút cũng phải gắn liền với thời đại mà anh ta đang sống. Và phải chịu sự phán xét của độc giả. Và người cầm bút nào cũng phải biết rằng những cái còn lại là sau khi anh ta đã nằm xuống.

Trong quyển “Godfather”, một quyển truyện găng-tơ nổi tiếng của Mario Puzo, hai nhân vật chính: “Bố Già Bố” Vitto Corleon và “Bố Già Con” Michael Corleon, không ám ảnh tôi bằng hai người vợ của hai nhân vật này.

Hai người đàn bà, một người là mẹ chồng, một người là nàng dâu. Cả hai người đều là vợ của hai ông Trùm Quyền Lực giới găng-tơ trong tiểu thuyết của Mario Puzo, mỗi cuối tuần đều đến nhà thờ cầu nguyện cho linh hồn của chồng mình.

Cách đây vài năm, trên một nhật báo, tôi có đọc được tin là bà Phương Khanh, vợ của nhà văn Nhật Tiến mỗi tối đều lên chùa để cầu nguyện khi nhà văn này về Việt Nam. Tôi không nhớ rõ lý do bài báo viết vì sao bà Phương Khanh phải lên chùa cầu nguyện. Mãi cho tới bây giờ, tôi cũng không biết rõ lý do. Bà Phương Khanh cầu nguyện – như bà Vitto Corleon và bà Michael Corleon cầu nguyện cho linh hồn của chồng mình vì biết chồng mình làm chuyện gian ác mà không thể ngăn cản được? Hay là vì lý do bà chỉ là một Phật tử?   

Có điều tôi biết chắc chắn rằng hoa phong lan thanh tao, cao quý hơn hoa phù dung tam sắc túy!

Nhà thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường, người đã chít giải khăn sô cho hàng vạn công nương Huế tự nhận mình là người đi hái phù dung không có gì khó hiểu.

Chỉ tiếc cho nhà văn Nhật Tiến!

LÃO MÓC

Email: laomoc45@yahoo.com

Bài này đã được đăng trong LÃO MÓC và được gắn thẻ . Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

15 Responses to XUÂN TÂN MÃO NHỚ TẾT MẬU THÂN VÀ ĐAO-PHỦ-THỦ HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG!

  1. tudo nói:

    Nhìn bản mặt lão Hoaàg Phủ Ngọc Tường, thì biết ngay lão là một tên sát nhân, cùng hung cực ác. Bởi vì :

    “Nhìn mặt mà bắt hình dong
    Con lợn có béo thì lòng mới ngon” .

    Hay :

    Nhìn mặt là biết ác nhân
    Giết dân vô tội, Mậu Thân kinh hoàng.

  2. Lu Hà nói:

    Đáng Đời Đười Ươi
    Cảm tác khi nhìn ảnh Hoàng Phủ Ngọc Tường

    Trông ai như mặt thằng Tường
    Sần sùi những mụn bất lương bạo tàn
    Dẫn đầu sáu tám mậu thân
    Một bầy quỷ đỏ sát nhân diệt nòi
    Sông Hương không một bầu trời
    Nước nào rưả sạch mặt mày Tường ơi!
    Oán hờn ngùn ngụt đất trời
    Vành tang ngấn lệ ngàn người thảm thương
    Xế chiều quằn quại trên giường
    Ung thư bại liệt đáng đời Việt gian
    Lại còn vờ vịt trối trăn
    Mày ai còn dấu trăng tàn cuả anh?
    Tội nhân thiên cổ rành rành
    Phù dung ai hái một nhành lưu manh
    Đỏ lòng nhưng vỏ thì xanh
    Sả hơi thơ phú Chí Minh gà nòi.
    Khắc bia đẽo đá để đời
    Phan- Xuân nợ máu đười ươi cùng loài.

    14,1.2011 Lu Hà

  3. Năm 1988, trên báo Sông Hương và được dịch đăng lại trên tờ Newsweek ở Hoa Kỳ, Đại Tá Bắc Việt Lê Minh, nguyên chỉ huy mặt trận Thừa Thiên-Huế, xác nhận và chịu trách nhiệm về việc tàn sát dân chúng Huế nhưng vẫn đưa ra lý do là lúc đó VC đang ở vào giờ thứ 25, nên không kiểm soát được.

    Còn thủ phạm chính Hoàng Phủ Ngọc Tường thì đổ thừa cho cục bộ, địa phương chứ không phải tại đảng, vẫn giữ nguyên ý là miền nam mất vì cách mạng chứ không bị cộng sản quốc tế xâm lăng, và trên hết vào ngày 12-7-1997, Tường công khai chối tội là không tham dự mặt trận Huế, vì lúc đó y đang trốn tại địa đạo trong quận Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên. Còn nhân vật bị bia miệng nhắc tới là Hoàng Phủ Ngọc Phan..mà người Huế tưởng lầm Lê Văn Hảo hiện đang sống tại Pháp cũng chối tội. Sau rốt chỉ có Hoàng Phủ Ngọc Phan và Nguyễn Đắc Xuân vì lúc đó gần như là công an, cai tù, chánh án và đao phủ thủ..nên người Huế ai cũng nhận được, vì vậy phải chịu tai tiếng nhơ nhớp muôn đời. ( Tản mạn online )

  4. Nhân nói:

    Mỗi lần chợt thấy cái tên Hoàng Phủ Ngọc Tường xuất hiện, tôi lại nghĩ ngay cái tên mà tôi đã đặt cho hắn đã lâu rồi là “Cứt Phủ Đầy Tường” thật là chính đáng.

  5. Anamit nói:

    Rất đồng ý …. nhìn bản mặt thằng N Tường này là đã thấy lộ “sát nhân” rồi ….!!!! … mà hầu hết mấy thằng nổi đình nổi đám đều có bộ mặt giết người cướp của hiếp dâm ,,,, ngay cả lão Hồ nhìn cái ót và cái mật lão là biết ngay thằng gian xão !!! /

  6. nguyễn duy ân nói:

    Thơ của đao phủ Ngọc Tường:

    “Những chiều Bến ngự giăng mưa
    Tuồng như ai đó mơ hồ gọi tôi
    Tôi ra mở cửa đóng người
    Chỉ nghe gió thoảng bên ngoài hành lang!”

    -Có ai ngoài những hồn oan
    Mậu Thân chết thảm nay đang về đòi
    Những tên đao phủ giết người
    Chạy đâu cho thoát lưới trời vốn thưa!
    Gần ngày đền tội biết chưa?

    Có một bài viết nói sau này Tường viết văn bằng miệng: đọc rồi bắt bà mẹ của vợ chép lại! Cũng nghe đâu con gái của Tường gả lấy chồng ở Mỹ? Oan trái chăng? Con gái của bồi bút VC Tô Nhuận Vỹ cũng gả lấy chồng ở Mỹ! Chống Mỹ để gả con qua Mỹ như y tá thủ tướng Việt gian Nguyễn Tấn Dũng! Vui thay!

  7. Kiến càng nói:

    Bây giờ hỏi đén thì tên CS nào cũng chối tôi ra lệnh tàn sát dân Huế năm Mậu Thân , có lẽ khi CS sụp đổ, Chính quyền mới điều tra va công bố tài liệu mật, khi đó thủ phạm là ai sẽ biết.
    Riêng tôi, tôi nghi ngờ tên Hoàng Phủ này nhiều nhất, hắn sinh đẻ lớn lên ở Huế, hắn biết mọi ngõ ngách góc cạnh và người dân Huế, hắn ra tay là chính xác là khong thoát đi đâu được

  8. Lu Hà nói:

    Chín Tầng Âm U
    Thơ phúng điếu Hoàng Phủ Ngọc Tường

    Sao mày xấu thế Tường ơi!
    Cô hồn ngạ quỷ đầu thai làm người?
    Đúng ra là kiếp đười ươi
    Tôn thờ khỉ đỏ lạc loài trần gian
    Sần sùi mụn ghẻ tái dần
    Nưả vàng nưả đỏ mùi nồn thoảng bay
    Thị Thường lăn lóc mê say
    Lê la quán nước dở ngây dở đần
    Trả công cộng sản thằng bần
    Thơ cùn văn rách tối lần chẳng ra…
    Du côn du đảng dập dìu
    Mà sao Tường vẫn bơ vơ tối ngày…?
    Bám theo chủ nghiã chôn vùi
    Cố đô thành Huế u hoài hồn ma…
    Ông già phụ nữ em thơ
    Oán hờn thảm thiết án ngờ loà mây
    Chạy đâu cho thoát lưới trời
    Thằng Tường rên rỉ ngậm ngùi bi ai
    Van xin cảm tạ con người
    Đừng băm đừng xé giưã trời mênh mông
    Đêm qua lăn lóc chân giường
    Quỷ thần gõ cưả chín tầng âm u!

    15.1.2011 Lu Hà

  9. Lu Hà nói:

    Sủi Cảo Mề Đay
    Thơ tặng hồn ma Hoàng Phủ Ngọc Tường

    Mề đay sủi cảo huân chương
    Đỏ như quả gấc thằng Tường chẳng sai?
    Quan công văn lược võ tài
    Đâu như ngạ quỷ đười ươi lộn sòng
    Than ôi! trần thế vô thường
    Mặt cùng màu đỏ nhưng lòng khác nhau
    Đình hầu hán thọ anh hào
    Ngọc Tường ngạ quỷ ruồi bâu lộn sòng
    Gây bao tội ác kinh hoàng
    Thuộc từng ngõ ngách phố phường cổ xưa
    Luồn chui đào bới bấy lâu
    Họ Hoàng nhà chuột vẩn vơ ven bờ
    Xác người chồng chất hố sâu
    Tiểu liên lựu đạn máu trào lệ rơi!
    Tiếng kêu thảm thiết vang trời
    Phủi tay luân tuất điếc tai tồi tàn
    Tường- Xuân cùng với Ngọc Phan
    Ba tên đao phủ vẫn còn huyênh hoang
    Buá liềm cờ đỏ vinh quang
    Phèng la trống mõ anh hùng Việt gian
    Tuyên dương cộng sản trả ơn
    Bán thân bất toại chó săn một đời!

    15.1.2011 Lu Hà

  10. Lu Hà nói:

    Mặt Quỷ
    Thơ tiếp theo hai câu cuả bạn Tự Do

    ” Nhìn mặt là biết ác nhân
    Giết dân vô tội Mậu Thân kinh hoàng ”
    Cô hồn thảm thiết âm cung
    Tiếng kêu dậy đất âm vang góc trời
    Kià thằng sủi cảo đười ươi
    Mặt như quả gấc sặc mùi đái khai
    Bán thân bất toại bi ai
    Dầm dề chiếu cứt thối hôi vô cùng
    Sớm hôm có Vũ Thị Thường
    Bông băng tã lót tình thương vợ chồng
    Văn chương thơ phú hãi hùng
    Âm hồn ngạ quỷ bốn phương đất trời
    Khoe đàn cháu ngoại Tây lai
    Cùng ông Tấn Dũng hả hê vui vầy
    Có Tô Nhuận Vĩ lạc loài
    Bút nô xao xác cõi người lầm than
    Dở ngô dở ngọng Việt gian
    Những chiều bến Ngự nghe đàn trong mưa
    Tuồng như tiếng gió mơ hồ
    Lê ra mở cưả bóng ma nhạt nhoà…!

    15.1.2011 Lu Hà

  11. NGUOIDANXHCN nói:

    KHONG NHUNG H-P-N-TUONG,15 TEN CS TRONG BO CHINH TRI DEU CO BO MAT VA TRAI TIM CUA NHUNG KE GIET NGUOI .

  12. Lu Hà nói:

    Thằng Tường Chứ Ai
    Cảm tác từ một bức ảnh

    Đỏ như dồi chó tiết canh
    Sần sùi những mụn ruồi xanh bâu đầy
    Sông Hương sủi bọt mặt dày
    Cá tranh đớp vảy một đời chó săn
    Bám theo chủ nghiã sát nhân
    Giết người vô tội Việt gian gà nòi
    Lưu manh khét tiếng một thời
    Cả kinh thành Huế ngậm ngùi khổ đau
    Vành tang nấm mộ xót xa
    Hố chôn tập thể âm u thế trần
    Luân hồi quả báo xoay vần
    Thằng Tường hoá kiếp vẫn còn suả vang
    Âm hồn oán khí ven sông
    Kià con chó dại chạy rông trên bờ
    Lưu luyến đớp mấy cục thơ
    Tuyên truyền báo chí bút nô Ngọc Tường
    Ảnh ai xanh đỏ tím vàng
    Sần sùi mụn ghẻ thằng Tường chứ ai?

    16.1.2011 Lu Hà

  13. Lu Hà nói:

    Cám ơn bạn Tự Do đã viết một câu ca dao hay làm tôi nảy ra tứ thơ về bọn tội phạm theo chủ nghiã Mác Lê Nin Mao Stalin như một thứ dịch tả.
    Một Bầy Ở Đây
    Thơ tiếp theo hai câu ca dao

    ” Nhìn mặt mà bắt hình dong
    Con lợn có béo thì lòng mới ngon”
    Thằng Tường rõ mặt chó săn
    Sần sùi mụn ghẻ chẳng ngon tí nào
    Dù cho nhưạ mận húng lìu
    Mắm tôm giềng mẻ cũng sầu thảm thay
    Âm hồn tử khí bám đầy
    Thằng Tường hoá kiếp thịt này chẳng ngon
    Thà rằng đào hố mà chôn
    Rắc vôi trừ khử những con vi trùng
    Mác Lê bệnh dịch hãi hùng
    Gây bao tang tóc quê hương não nùng
    Giống nòi kiệt quệ thê lương
    Bởi loài chó dại hung hăng vẫn còn
    Hồ Đồng Chinh Duẩn Bằng Tôn
    Chết đi để lại cháu con lạc loài
    Nghiã trang Mai Dịch đổ vôi
    Tội nhân thiên cổ một bầy ở đây….!

    16.1.2011 Lu Hà

  14. Lu Hà nói:

    Cảm xúc cuả tôi đang dâng lên. Nhân dịp này làm thơ là hay nhất. Nếu để nguội đi là lỡ mất thời cơ.
    Lời Trăng Trối Muộn Màng

    Những chiều bến Ngự giăng mưa
    Thằng Tuờng bại liệt vịt vờ suả thơ
    Nhe răng ngạ quỷ phều phào
    Bắt bà mẹ vợ lều bều vớt thơ
    Tuồng như ai đó mơ hồ
    Oan hồn thảm thiết kêu gào gọi tôi
    Tôi ra mở cưả cho người
    Chỉ nghe gió thoảng bên ngoài hành lang
    Quỷ thần ngấp nghé chân giường
    Dầm dề cứt đái thê lương não nùng
    Lom khom vẫn có cô nàng
    Sớm khuya hầu hạ bi thương thế này
    Trung ương chú phỉnh đâu rồi
    Công tôi liếm đít trọn đời chó săn
    Cùng phường ác độc hại nhân
    Để tôi ma dại thân tàn mãi sao?

    16.1.2011 Lu Hà

  15. Anh Hung nói:

    Lịch sử sẽ phán xét công bằng công tội của ĐCS VN. Tội ác quá nhiều ko thể lấp liếm được. Tiêu diệt các nhân vật yêu nước bất đồng chính kiến trong cuộc kháng chiến chống Pháp như :cụ Phan Bội Châu, Tạ Thu Thâu, Phạm Quỳnh…tàn sát nông dân vô tội trong Cải cách ruộng đất, tàn sát nhân dân trong cuộc tấn công vào Huế và các đô thị miền Nam trong Tết Mậu thân 1968, tàn sát dân Quảng trị tại “Đại lộ kinh hoàng” mùa hè đỏ lửa 1972, cưỡng chiếm miền Nam đẩy hàng trăm ngàn quân dân chính của VNCH vào hành hạ trong cái gọi là “trại tập trung cải tạo”, tạo ra thảm cảnh vượt biên tỵ nạn nước ngoài làm hàng trăm ngàn người dân vô tội chết trong lòng biển, chết trên các biên giới…còn nhiều lắm. Bây giờ ĐCS VN đang dần dần biến Việt nam thành “nước chư hầu” của TQ, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt nam.

Gửi phản hồi cho tudo Hủy trả lời