NÓI DỐI NHƯ… TỐ HỮU!

“… -Tôi đặc biệt cảm ơn nghệ sĩ Hoàng Cầmvề những lời phê bình sắc sảo, chính xác  và chân thành của anh bốn mươi năm trước đối với thơ tôi.

-Tôi khâm phục tài năng và ý chí của nghệ sĩ Đặng Đình Hưng. Đối với tôi, cuộc đời anh Hưng là một bài giảng cao cấp về niềm tin ở sự thật.

Trần Đức Thảo là một mẫu mực của lòng say mê nghiên cứu và sáng tạo vì độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội trên lãnh vực triết học. Trần Đức Thảo đã góp phần khẳng định vị trí tiên phong của đội ngũ trí thức cách mạng kiệt xuất và hùng mạnh.

Văn Cao là một trong những nhạc sĩ lớn nhất.

Quang Dũng là một trong những cánh chim đầu đàn của nền thơ cách mạng Việt Nam thế kỷ 20.

-Sau Quang Dũng và Hoàng Cầm, Trần Dần cũng là cây bút hạng nặng.

-Ngoài ra phải kể thêm Hữu Loan, Lê Đạt và Phùng Quán, ba nhà thơ ba vẻ khác nhau nhưng cùng sạu sắc, nóng bỏng tính chiến đấu không kém phần lãng mạn.

-Nhà văn Phùng Cung cũng cần phải được minh oan cùng với truyện ngắn “Con ngựa già của chúa Trịnh”. Không có ẩn ý gì xấu như 40 năm trước đã bị một số người lầm tưởng”.

Nếu không có lời ghi chú đoạn văn trên trích từ: “Nhật Hoa Khanh, Gặp Tố Hữu tại biệt thự 76 Phan Đình Phùng, không ghi nhà xuất bản” và sau đó là lời bình của ông Tưởng Năng Tiến:

“Mô Phật! Cuối cùng thì Tố Hữu đã buông đao, sau khi đã làm cho vô số cuộc đời bị “rạn vỡ, bị ruồng bỏ và bị lưu đày” – nếu nói theo lời Phùng Quán” trong bài viết “Phùng Cung giữa trăng sao và mộ chí” thì phải nói là tôi không dám tin là nhà thơ VC Tố Hữu, con chim đầu đàn của nền văn chương cũi sắt của Việt Cộng lại có thể muối mặt nói dối không biết ngượng miệng như thế về các nhà thơ, nhà văn đã từng là nạn nhân của ông ta.

Như mọi người đều biết thì khi vụ Nhân văn Giai phẩm xảy ra, Tố Hữu là người chỉ đạo công tác tư tưởng và văn hóa văn nghệ thời bấy giờ,phụ trách việc đấu tố triệt hạ nhóm “Nhân văn – Giai phẩm”.

Sau khi Phạm Huy Thông, tiến sĩ, một trong những trí thức hàng đầu miền Bắc lúc bấy giờ viết bài “Một triết gia phản bội chân lý: Trần Đức Thảo” đăng trên báo Nhân Dân, số ra ngày 4-5-1958, lúc cuộc đấu tố bước vào thời kỳ cao điểm.

Sau khi nói xấu Trần Đức Thảo đủ điều, Phạm Huy Thông xoay ra “chụp mũ, quy kết chính trị” cho nhà triết học này:

“… Mùa Thu 1956, Thảo tưởng thời cơ đã đến. Từ số 3 trở đi, báo Nhân văn chuyển hướng sang chính trị một cách rõ rệt. Bài “Nỗ lực phát triển tự do dân chủ” của Trần Đức Thảo được đăng trong số báo ấy, mở đầu cho sự chuyển hướng và được nhóm Nhân văn coi như cương lĩnh của mình. Trần Đức Thảo ở trong đại học và ngoài đại học lúc nào cũng lớn tiếng đòi trả chuyên môn, đòi trục xuất chính trị ra khỏi chuyên môn… Qua thư của Hoàng Cầm và nhiều tài liệu khác nữa, cho thấy đường lối chính trị của nhóm Nhân văn là do Trần Đức Thảo trực tiếp và chủ yếu vạch ra.”

Ta thấy rất rõ ông trí thức Phạm Huy Thông đã tự đánh mất liêm sỉ tối thiểu của một nhà trí thức khi dựng đứng lên những chi tiết mà chỉ cần đọc lướt qua , ai cũng thấy ngay là bịa đặt.  

“Cai thầu văn hóa, văn nghệ” Tố Hữu đã tiếp tay Phạm Huy Thông để “đánh” Trần Đức Thảo một cách tàn khốc và cật lực:

“… Chúng vu khống Đảng ta là ‘chủ nghĩa cộng sản phong kiến’ bóp nghẹt tự do, chúng vu khống những người cộng sản là ‘khổng lồ không tim’ chà đạp con người… xuyên tạc những quan hệ gai cấp trong xã hội. Trần Đức Thảo cũng đã cố tạo thế đối lập giữa lãnh đạo ‘kìm hãm tự do’ và quần chúnh lao động ‘đòi tự do’… Tất cả những luận điệu của chúng rõ ràng không nhằm mục đích nào khác là chống lại lợi ích của Tổ quốc và chủ nghĩa xã hội, kích thích chủ nghĩa cá nhân thối nát, tạo nên miếng đất tốt cho những hoạt động khiêu khích, phá hoại của chúng, hòng làm thất bại cách mạng xã hội chủ nghĩa ở miền Bắc…” (Tố Hữu: Báo cáo tổng kết cuộc tranh đấu chống nhóm phá hoại “Nhân vaăn –Giai phẩm” trong hội nghị Ban chấp hành hội Liên Hiệp Văn học-Nghệ thuật Việt Nam họp lần thứ III tại Hà Nội, ngày 4-6-1958).

Đó không phải là lần nhắc đến tên Trần Đức Thảo duy nhất trong bài nói của Tố Hữu. Ở một đoạn khác, Tố Hữu nói:

“… Trần Đức Thảo cố bịa ra cái “hạt nhân duy lý”, là một hỏa mù cốt để xoá nhòa ranh giới giữa cái đúng và cái sai, giữa cách mạng và phản cách mạng…”(Bđd).

Và cuối cùng, như một công thức bất di bất dịch để đúc kết các bài viết, bài nói, Tố Hữu kết luận:

“… Lấy đường lối văn nghệ của đảng Lao động Việt Nam làm vũ khí chiến đấu, giới văn nghệ chúng ta hãy tiến lên, tiêu diệt tận gốc đường lối văn nghệ phản động của nhóm Nhân văn – Giai phẩm” (Tố Hữu, Bđd).

Số phận của nhóm Nhân văn – Giai phẩm, trong đó có triết gai Trần Đức Thảo, đã được định đoạt: mất quyền công dân, bị tước đoạt tất cả, bị cưỡng bức lao động ở một vùng quê.

Nhiều năm sau ông Trần Đức Thảo mới được trở lại Hà Nội, sống nghèo nàn với tài sản đắt giá nhất là chiếc xe đạp cũ kỹ. Vợ ông Tiến sĩ Tâm lý Giáo dục Nguyễn Thị Nhì, bị áp lực của Đảng và Nhà Nước đã ly dị ông để kết hôn với Nguyễn Khắc Viện, một người bạn thân của ông hồi ở Pháp. Bác sĩ Viện lúc ấy đang là con cưng của Đảng.

Nhà nghiên cứu Triết học Marxist, giáo sư Thạc sĩ Trần Đức Thảo đã sống trong tăm tối nghèo khổ cùng cực trong suốt 30 năm.

Sau khi Nguyễn Văn Linh lên cầm quyền và tung ra chiêu bài cởi mở năm 1987, ông Thảo mới được viết trở lại. Lúc này ông đã già. Năm 1991, ông được cho qua Pháp ngắn hạn. Hết hạn, ông vẫn ở lại, sống vô cùng túng quẩn. Bị cúp tiền, ông lén nấu ăn lấy thì bị cúp gas, cúp điện. Thấy vậy, Hội những Nhà khoa học Pháp (Société des Hommes de Sciences) để tỏ lòng ngưỡng mộ đã quyết định trợ cấp cho ông vô hạn định mỗi tháng 10.000 Francs (khoảng 2.000 USD). Nhưng ông vừa nhận được tấm ngân phiếu đầu tiên vào hôm trước, thì hôm sau ông qua đời.

Cái chết của triết gia Trần Đức Thảo đã để lại cho chúng ta một tấm gương của một nhà trí thức không cúi đầu trước sai lầm của những người đang nắm giữ quyền lực. Và qua cái chết của ông, trong hoàn cảnh vô cùng túng quẩn đã cho mọi người thấy sự giả trá, bịp bợm cùng cực của Cộng sản Hà Nội qua bản thông báo của họ: “Được Đại sứ quán của nước ta tại Pháp tận tình chăm sóc…” Câu nói láo trắng trợn này được Đại sứ Hà Nội Trịnh Ngọc Thái  đọc lên một cách  hết sức trơn tru khiến người ta phải nóng mặt.

Lại càng nóng mặt hơn khi nghe Tố Hữu giở giọng “đĩ già đi tu” nói láo một cách trắng trợn, thô bỉ về những người thuộc nhóm Nhân văn – Giai phẩm đã bị chính mình làm cho cuộc đời bị “rạn vỡ, bị ruồng bỏ và bị lưu đày”.

“… Trần Đức Thảo là một mẫu mực của lòng say mê nghiên cứu và sáng tạo vì độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội trong lãnh vực triết học. Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường đã góp phần khẳng định vị trí tiên phong của đội ngũ trí thức cách mạng kiệt xuất và hùng mạnh”.

Đúng là nói dối như… Tố Hữu!

LÃO MÓC

Bài này đã được đăng trong LÃO MÓC. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

25 Responses to NÓI DỐI NHƯ… TỐ HỮU!

  1. phản đối nói:

    không tin là như thế! tố hữu ko phải vậy

    • nhat ha nói:

      đừng quan tâm bài viết này bạn à! người ta vẫn nói vì…ghen người ta có thể làm tất cả. chắc gã này muốn bôi nhọ nhà thơ tuyệt vời của chúng ta để cân bằng với con người giơ bẩn của chúng. và điều đó cũng có nghĩa là hắn cũng thừa nhận rằng mình rất tệ vì hắn đang làm cái việc tương tự như :”lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử” ấy mà…

    • Tội nghiệp các em quá T-T con nít học cấp 3 phải không? Tội nghiệp ghê luôn! Bị tẩy não đến mụ người rồi. Thôi, mốt ráng thi vào mấy nhóm ngành xã hội của đại học quốc gia để xem ông Tố Hữu có là cái củ cải gì trong nền văn học VN và có đóng góp cái gì đậu xanh rau má gì cho văn học thế giới không nhá.

    • Bọn ngu nói:

      Bọn ngu, bị nhà nước tẩy não rồi,đéo
      biết nhân văn giai phẩm là gì mà nói nhiều. Lần sau nhớ lắp não trước khi bình luận nhé

  2. namlong nói:

    Thằng cha bịa ra câu chuyện phỏng vấn nhà thơ Tố Hữu là một thằng mạo danh người đă khuất để tuyên truyền phản động.Chisng vợ nhà thơ Tố Hữu đă tố cáo hắn bằng những bằng chứng không thể chối cãi.

  3. CÂN NHẮC VẤN ĐỀ nói:

    cuộc sống này có nhiều điều bất ngờ và việc có người này nói xấu người khác để đưa tên tuổi mình lên thì không có gì là lạ cả! nhưng quan trọng là mình có đủ kiến thức để nhận ra đâu là đúng đâu là sai mới là quan trọng! các bạn cứ tin vao những gì mà các bạn đã dược biết về Nhà văn cm TỐ HỮU.

  4. “Vàng thật không sợ lữa”! Tố Hữu của chúng ta là một nhà thơ mang cả trái tim và lòng nhiệt huyết dành cho Bác, cho Đảng, cho dân ! Một con người như vậy thì không thể nào là người nói dối. Tôi vẫn tin vào những gì tôi đã biết được về ông! Một con người trái tim, một con người đầy nhiệt huyết cách mạng!

  5. conmeocon nói:

    Nói nghe sau mà vô lý!! tui không tin đâu!!!!!!!!!!!!

  6. tai nói:

    mấy chú comment ở trên bị giáo dục tình dục xhcn tẫy nảo cả rồi thì làm sao mà tin TỐ HUU nói láo được

  7. Nguyễn Quang Anh nói:

    Thật ra là cũng không nên phản ứng một cách cực đoan như thế, nhà thơ Tố Hữu là nhà cách mạng lớn của dân tộc, ông có những đóng góp hết sức to lớn đối với cách mạng Việt Nam. Song trong quá trình lãnh đạo cách mạng, không phải là ông không mắc những sai lầm, điển hình nhất là sự viện nhân văn – giai phẩm năm 1956. Đứng là lúc ấy có 1 số trí thức có tư tưởng lệch lạc, tự do dân chủ tiểu tư sản… song Trung ương (mà trực tiếp là đ/c Tố Hữu) có làm hơi quá dẫn đến oan sai đối với 1 số trí thức, học giả nổi tiếng. Cho đến năm 1985, đ.c Tố Hữu là Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng kiêm Chủ nhiệm Ủy ban vật giá nhà nước đa chỉ đạo đổi tiền không thành công, đời sống nhân dân gặp nhiều khó khăn. Tôi nhớ, có người đã họa thơ là “với giá lương tiền dân khổ mãi”. Lịch sử phải là sự thật, lịch sử hôm nay chưa làm rõ thì hậu thế sẽ làm rõ, có khen, có chê rõ ràng. Hãy nhớ lời dậy của Bác Hồ “Đảng cách mạng cần phê bình và tự phê bình cũng như người ta cần không khí”; hay “Một Đảng mà giấu giếm khuyết điểm của mình là một Đảng hỏng. Một Đảng có gan thừa nhận khuyết điểm của mình, vạch ra những cái đó, vì đâu mà có khuyết điểm đó, xét rõ hoàn cảnh sinh ra khuyết điểm đó rồi tìm mọi cách để sửa chữa khuyết điểm đó. Như thế là một Đảng tiến bộ, mạnh dạn, chắc chắn, chân chính”. nhìn nhận sự việc, nhìn nhận lịch sử cho khách quan hơn. Cách đây 1 năm, tôi có trực tiếp được gặp Nhật Hoa Khanh và giúp ông sửa bản thảo bản trường ca do ông viết: Võ Nguyên Giáp – bản trường ca thế kỷ. Ông cũng nói nhiều chuyện với tôi về các nhà lãnh đạo Đảng nhà nước, trong đó có đồng chí Tố Hữu. Thú thực đôi lúc tôi không đồng tình quan điểm với ông ấy, vì theo tôi có những vấn đề là cảm nghĩ chủ quan của ông, hoặc có những vấn đề mà tôi, một thanh niên 21 tuổi và 1 đảng viên trẻ khó chấp nhận được. Song phải thừa nhận ông NHK là 1 người nghiên cứu uyên thâm và tương đối trung thực. Về bài viết của NHK gặp Tố Hữu, có 2 vấn đề cần làm rõ. Thứ nhất, cuộc gặp này có thật, vợ đ/c Tố Hữu đã xác nhận là có; bản thân ông NHK có ghi âm lại cuộc nói chuyện này. Thứ 2, khi công bố tài liệu này, ông Khanh không phê phán, chê bôi Tố Hữu, còn người ta mượn những thông tin của ông Khanh để đả kích đ/c Tố Hữu thì không phải là lỗi của NHK

    • Huỳnh Giáo chủ nói:

      Tìm mãi mới thấy comment của bác là có ý kiến xác đáng và dẫn chứng. Thông thường trên mạng xã hội người ta cứ phản biện bằng cách công kích nhau mà không chịu chứng minh tính đúng của quan điểm mình và tính sai của đối phương.

  8. Ho Chi Trung nói:

    Dem khuya Bac den tham don,
    Bac doi xo cac vo lon chung em.

    To Huu

  9. nguyễn nói:

    Chỉ tội nghiệp Tố Hữu hết lòng biết ơn ông Stalin. Nhưng ông ta lại dậy rằng:
    “Lòng biết ơn là căn bệnh mà chỉ có loài chó mới mắc phải”
    (Gratitude is a sickness suffer by dogs) -Joseph Stalin

  10. abc nói:

    xin đừng cãi nữa. Hãy đọc vài câu thơ nâng bi của Tố Hữu nhé ” Thương biết mấy khi nghe con tập nói, Tiếng đầu lòng con gọi Stalin” Khi Stalin bị hạ bệ bị sửa lại ” Run bỏ mẹ khi nghe con tập nói…” và hàng lô hàng lốc những bài khác. Công nhận là ông ấy là thơ cũng hay. Nhưng làm thơ bị dơ nhiều quá.

  11. lưu lâm nói:

    TẤT CẢ CHỈ TẠI THẰNG HỒ
    SINH RA CỘNG SẢN HỒ ĐỒ HẠI DÂN
    TỐ HỮU CON CHÓ HÂN HOAN
    CẮN DÂN CA NGỢI SỦA KHEN THẰNG HỒ
    HỒ CHO THIỆT THỰ LOẠI SANG
    TỐ HỮU CÀNG CẮN CẮN NGAY BẠN BÈ

  12. Nguyễn Hòa Bình nói:

    ông là Nguyễn Thiếu Nhẫn hay là Nguyễn Thiếu Nhân vậy ông chủ blog?

  13. ko phải cái gì cũng đẹp đâu nói:

    biết đâu đc đấy đến viên ngọc còn có chỗ nứt đâu thể đẹp được như ở phim ảnh nữa là con người huống hồ hồi đấy nhà nước bắt văn thơ phục vụ cho tiền chiến thì bảo sao đc .Trên đời này chúng ta phải dẫm đạp nên nhau mà sống

  14. ngu nói:

    cac ông cộng sản con vào tu dien van hoc tim xem co con nhan van giai pham nua ko bik vi sao Đảng ém chuyen nay ko vi do la mot sai lam cua DCS

  15. VIỆT nói:

    NÓI CHÍNH XÁC QUÁ TÁC GIẢ ƠI, ĐÃ ĐẢO CỘNG SẢN, HÈN VỚI GIẶC TÀU ,, ÁC VỚI DÂN

  16. Tội nghiệp các em quá T-T con nít học cấp 3 phải không? Tội nghiệp ghê luôn! Bị tẩy não đến mụ người rồi. Thôi, mốt ráng thi vào mấy nhóm ngành xã hội của đại học quốc gia để xem ông Tố Hữu có là cái củ cải gì trong nền văn học VN và có đóng góp cái gì đậu xanh rau má gì cho văn học thế giới không nhá.

    • xin lỗi mấy cưng, đám học sinh phổ thông năng khiếu thời còn chưa lập lớp chuyên Văn đã làm nguyên cái bài thuyết trình Power Point chửi Tố Hữu lên bờ xuống ruộng trước mặt một giảng viên chuyên ngành Văn học ở Đại học quốc gia rồi. Sau đó cô nói gì á? “Cô không ngờ các em lại suy nghĩ sâu sắc và có chính kiến như vậy.” => Chuyện thật éo đùa, và có vẻ như SV khoa mình cũng không bằng cái củ cải gì so với lớp đàn anh đàn chị năm đó _ __lll

Bình luận về bài viết này